Thứ Tư, 9 tháng 11, 2016

BÀI DỰ THI CHÀO MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20-11

                             HỌC ĐI EM
Học đi em!
                 Chân trời rộng bao điều mong ước
                 Nâng cánh chim bay đến nơi xa

          Học đi em!
                 Đạo đức làm người bài giảng hôm qua
                 Lòng vị tha, thương yêu là lẽ sống

          Học đi em!
                 Những con số những đường cong đồng hành cùng khát vọng
                 Khoa học vẫy chào mời em chinh phục

                 Chỉ chừng ấy cả đời thầy nghĩ suy trăn trở
                 "Mở rộng tầm nhìn, dìu dắt đàn em
                 Đánh thức tương lai, đánh thức tâm hồn".


                                                            Phụ huynh em Phương Uyên.



LÀM HỎNG ĐỒ CHƠI CỦA BỐ

        Sáng nay trước khi đi làm, bố dặn mình: "Ở nhà ngoan nghe con, nhớ cho cá ăn dùm bố". Mình có  nghịch ngợm gì đâu nào!
        Vào nhà, mình học bài, sau đó lấy truyện tranh ra xem, chán thì ra ngắm hồ cá của bố. Mấy con cá ba đuôi có cái bụng phệ ơi là phệ, thế mà chúng bơi qua bơi lại trông ỏn ẻn, nhẹ nhàn lắm. Còn mình, bố bảo chỉ vì cái bụng mình nặng quá nên đi thôi còn chưa vững, cứ ngã oạch hoài. Sao bụng cá to thế mà không nặng nhĩ ? Mình thò tay xuống nước định sờ thử xem cái bụng nó có cứng không thôi.  Nhưng con cá cứ chạy trốn. Chắc là nó nhột. Mình bằng lấy vợt vớt nó lên tay cầm cho chắc ăn. Ồ, bụng nó căng phồng như quả bóng tí hon, mình muốn biết xem có cái gì ở trong ấy? 
         Nhưng  bụng gì mà kì thế này, sao mình chỉ vừa bóp nhẹ một cái là nó bể cái bụp. Chết chưa, làm sao bây giờ ? Mẹ đang ở trong bếp, không có ai trông thấy, mình thả con cá trở vào hồ rồi chạy tót vào phòng. Mình tự nhủ, đồ chơi của bố mau hư quá!
         Chiều về, bố hỏi: "Ở nhà ai nghịch cá của bố?". Mẹ bảo: " Còn ai trồng khoai đất này?". May quá, chỉ thế thôi, không ai nhắc gì đến mình.
         Bố tắm xong, đến bên hồ cá, vớt con cá bị bễ bụng ra. Mình thấy mặt bố buồn buồn. Chắc bố tiếc con cá lắm.Hôm trước, mình làm rơi hòn bi xuống cống, trôi mất tiêu, mình tiếc quá, cứ khóc mãi. Bố phải mua kem cho mình ăn để mình thôi khóc.Bây giờ đồ chơi của bố bị mình làm hỏng mà mình thì im thin thít đứng nấp ở đây, coi được không? Mình thấy tội nghiệp bố quá.
         Mình ra đứng cạnh bên bố mà bố cũng chẳng nói gì.
        - Bố ơi!
        - Gì con?
        - Con làm hỏng nó đấy bố ạ!
        - Hỏng gì?
        - Con cá ấy mà! Con làm đấy...
        - À...
        - Bố ơi!...
        ........
        - Bố đừng khóc bố ạ! Con mua kem cho bố ăn nhé ! Con ....Con xin lỗi !
          Bố phì cười. A thế là bố vui rồi đấy !
          Bố không giận mình nữa đâu.Bố cũng không bắt đền gì mình. Bố còn ôm và soa đầu mình  nữa kia.
                                                                    

                                                                                                      Phan  Tiểu  Ngọc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét